img

Review ngắn: Cây Cam ngọt của tôi (Jose Mauro de Vasconcelos)

Cây cam ngọt của tôi- câu chuyện kể về hành trình trưởng thành của cậu bé Zezé, 1 cậu bé sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo khó đông anh chị em ở Brazil. Đó là hành trình từ sự trong trẻo ngây ngô đến nỗi buồn lặng ngắt. Một cuộc hành trình của nỗi đau, tình yêu thương và hơn hết là tâm hồn trẻ thơ đơn sơ, giàu trí tưởng tượng nhưng cũng đầy đau đớn. Câu chuyện xoay quanh việc Zezé đi học, chuyển nhà, gia đình và bạn bè, cây cam ngọt sau vườn và Ông Bồ- một người bằng da bằng thịt chứ không chỉ ở trong trí tưởng tượng của Zezé nữa. Với lối hành văn trong trẻo dễ chịu, tôi đã cười trước những câu hỏi ngây ngô của 1 cậu bé 5 tuổi nhưng rồi cũng khóc sụt sùi trước những nối đau, sự tổn thương mà đáng lẽ ra 1 đứa bé không nên có. 

Người ta nói: Nghèo bao giờ cũng xui rủi, gia đình Zezé đông người nhưng bố cậu ấy lại thất nghiệp, một mình mẹ cậu ấy bươn chải để nuôi sống cả gia đình. Và có lẽ vì trong cái nghèo, cái khó mà lòng từ bi lương thiện, sự bao dung của con người ta lu mờ và mất dần. 

Đọc đến tác phẩm này, mình thấy cay cay ở khóe mắt và nghẹn ngào trong lòng khi nhớ về tuổi thơ tuy không trải qua những biến cố như Zezé. Sở dĩ đồng cảm được với cậu bé chính là chúng ta, từ những trò chơi nhập vai, những người bạn tưởng tượng, những lần vấp nã trong mối quan hệ với mọi người trong gia đình... Đây là 1 tác phẩm không phải để phân tích mà để cảm nhận. Những bậc làm cha làm mẹ nên đọc tác phẩm này để thấu hiểu, để bao dung, để thấy rằng cuộc đời thật tàn nhẫn nếu thiếu đi tình yêu thương và lòng trắc ẩn. 

“Giờ đây tôi đã thực sự biết đau đớn là gì. Đau đớn không phải là bị đánh đến bất tỉnh. Đau đớn không phải là bị một mảnh thuỷ tinh cứa rách chân phải khâu nhiều mũi ở hiệu thuốc. Đau đớn là thế này đây: toàn bộ trái tim tôi nhức nhối, và tôi phải mang nó xuống mồ.”

“Không phải giết ông ấy có nghĩa là chộp lấy khẩu súng lục của Buck Jones và bắn bùm! Không cần phải thế. Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.”

“’Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này.’

‘Ai đã ở trên đời, thì tức là người đó xứng đáng được sinh ra con ạ. Con cũng thế.’”

“ Tôi vuốt đầu nó, lòng trào dâng xúc động, và lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng đầu nó thật mượt và rằng ngay cả loài dơi cũng thích sự ân cần.”

“ Tại sao người ta lại nói cho bọn trẻ biết nhiều chuyện như vậy trong khi chúng còn bé như thế?

Ông Bồ yêu quý của cháu, sự thực là người ta đã cho cháu biết mọi chuyện quá sớm.”